XtGem Forum catalog
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Bản ghi chép: Cuộc sống hạnh phúc ở triều Thanh


Phan_46

Thái hậu liếc nhìn Dận Chân không nói không rằng, lửa giận đè nén mấy ngày liên tiếp lại bốc lên, bà cười lạnh nói: “A, Hoàng hậu bị bệnh ngươi liền lòng nóng như lửa đốt, ngày ngày canh giữ bên giường. Ai gia bị bệnh ngươi cũng làm như không nghe không thấy không đếm xỉa đến. Dận Chân a Dận Chân, đứa con bất hiếu như ngươi, sao có thể làm hoàng đế, ai gia phải đem nhất cử nhất động của ngươi, chiêu cáo thiên hạ!! Còn ngươi con tiện nhân này ——” Thái hậu vẻ mặt vặn vẹo nhìn Điềm Nhi bên cạnh Dận Chân: “Dám sai người ta giam lỏng ai gia, ai gia muốn ngươi ——.”

“Đủ rồi!” thấy Thái hậu càng nói càng quá phận, lúc này Dận Chân tức giận quát một tiếng, lạnh lùng nói: “Hoàng ngạch nương hà tất phải giả vờ, diễn mãi trò hề nhàm chán này nữa, trẫm chỉ hỏi người một câu, tại sao Tần ma ma tự sát mà chết!”

Thái hậu nghe vậy sắc mặt biến đổi vài lần, bà liền bắt đầu bày ra thái độ đau thương yếu đuối, đơn giản cũng là bởi vì trong lòng đề khí không đủ, tưởng muốn giành được khí thế, chiếm được tiên cơ mà thôi, không ngờ Dận Chân lại không thèm đếm xỉa đến “Bệnh tình” của mình liền trực tiếp đi thẳng vào chuyện Tần ma ma.

“Bà ta tại sao tự sát ai gia sao có thể biết được?” dáng vẻ bệ vệ của Thái hậu yếu đi, trên mặt cũng hiện vẻ bối rối.

Dận Chân nghe vậy, không khỏi khép chặt hai mắt, đợi đến khi mở ra đã là một mảnh hàn quang: “Người đâu... dẫn người tới cho trẫm.”

Một lát sau, có ba người bị trói chặt được dẫn lên, Thái hậu vừa thấy một người trong đó, lúc này sắc mặt đại biến, kinh hô: “Trinh nhi!”

Ba người này chính là Thập Tứ a ca Dận Trinh, Niên Tiểu Điệp, cùng với Lý thị. Dận Trinh miệng bị bịt kín, toàn thân chật vật không chịu nổi quỳ ở nơi đó, khi hắn nhìn thấy Thái hậu, toàn bộ vẻ mặt mới tươi tỉnh lên, càng không ngừng bắt đầu giãy dụa thân thể.

“Hoàng đế ngươi muốn làm gì, cớ sao đối đãi với Trinh Nhi như vậy, hắn đã phạm lỗi gì a, hắn là đệ đệ ruột của ngươi đó!” Thái hậu vừa gấp vừa giận, suýt nữa đã muốn té xỉu.

“Phạm lỗi gì?” Dận Chân cười lạnh một tiếng: “Hắn không phạm lỗi, mà là phạm tội, tội hành thích vua!”

Lúc nói tới đây, ánh mắt Dận Chân âm trầm như có thể làm đông nước, cặp mắt gắt gao nhìn đệ đệ ruột của mình quỳ bên dưới.

“Không thể nào, không thể nào, hoàng đế ngươi nhất định là nghĩ nhầm rồi, Trinh nhi làm sao có thể làm ra chuyện như vậy, nhất định là ngươi nghĩ nhầm rồi, là ngươi nghĩ nhầm rồi.” trên mặt Thái hậu lộ vẻ hoang mang lo sợ, tràn đầy hốt hoảng nói.

Dận Chân không muốn nói nhiều mỏi miệng, lập tức gọi người tuyên Hứa thái y vào.

“Trong hà bao này chứa một loại bột phấn từ một loại kỳ hoa Tây Vực mài chế mà thành, nó có một cái tên rất dễ nghe, tên là Miên miên.” Hứa thái y cung kính chỉ vào một chiếc hà bao màu đỏ trên khay nói: “Loại bột phấn này, bình thường đeo trên người, đối với người cũng không có bất kỳ ảnh hưởng nào, nhưng nếu là gặp phải rượu xương bồ, dù là chỉ một có một chút, cũng sẽ chuyển thành một loại xuân dược có tính đậm đặc, nếu là lại tăng thêm vị bạch nha nhi (mầm cây non), sẽ biến thành... một loại kịch độc” Hứa thái y nói: “Trong nước trà vạn tuế gia uống từ trước, đã bị người hạ nhựa của bạch nha nhi, vì thế hôm đó vừa ngửi được mùi phấn Miên miên kia mới có thể đột phát độc tính.”

“Thái hậu nương nương, túi thơm này chính là lấy được từ trên người Niên thái quý phi.” Tô Bồi Thịnh bên cạnh bẩm báo.

Thái hậu nghe xong, trong lòng đánh thót một cái. Cơ hồ trong một khắc sau, liền làm ra vẻ phẫn nộ đến cực điểm, chỉ thấy bà vội nhào tới người Niên Tiểu Điệp, giơ tay liền đánh: “Ngươi nữ nhân này, to gan lớn mật, ai gia đối đãi với ngươi không tệ, ngươi lại làm ra loại chuyện hành thích vua này.”

“Không không không... Ta không có, ta không có...” Bị nhốt rất nhiều ngày, lúc này trạng thái tinh thần của Niên Tiểu Điệp hiển nhiên rất cuồng loạn, chỉ thấy nàng lớn tiếng nói với Dận Chân: “Ta không muốn hại Hoàng thượng, ta yêu Hoàng thượng, ta, ta chỉ là muốn trở thành nữ nhân của hắn mà thôi... Dận Chân chàng hãy tin ta, hãy tin ta a!”

Nhìn Niên Tiểu Điệp quỳ bên chân mình, trên mặt Dận Chân một mảnh xanh mét, nhấc chân lên, một cước liền đá Niên Tiểu Điệp ngã xuống đất, tức giận nói: “Vô liêm sỉ.”

“Á ——” Niên Tiểu Điệp kêu thảm một tiếng, đột nhiên ôm lấy bụng mình, thống khổ co rúm lại trên mặt đất. Chỉ thấy, lũ lũ vết máu từ hạ thân ra chảy ra, hai mắt Dận Chân chợt ngưng tụ.

“Hứa thái y.” Điềm Nhi kêu một tiếng.

“Dạ!”

“Khởi bẩm Hoàng hậu nương nương, Niên thái quý phi, nàng đây là sảy thai.”

Lời này vừa nói ra, cả phòng đều lặng ngắt như tờ.

Chương 98: Xử trí

Điềm Nhi không cách nào khống chế đem tầm mắt của mình phóng về phía Dận Chân, nhận được một cái trừng mắt hung dữ của nam nhân nhìn lại, nàng lập tức thở phào nhẹ nhõm. Rồi sau đó trong đầu lại dâng lên một ý niệm hoàn toàn vô lý, đứa bé của Niên Tiểu Điệp sẽ không phải là của...

“Cứu ta, mau cứu ta!” Đại khái cũng nghe được lời thái y nói, đã đau đớn đến nửa tỉnh nửa mê, Niên Tiểu Điệp đột nhiên với tay hướng về phía Thập Tứ a ca: “Dận Trinh, mau cứu ta, mau cứu ta, đây là con của ngươi a, mau cứu ta.”

Thập Tứ a ca Dận Trinh hai con ngươi mắt chợt căng cứng, nhìn Niên Tiểu Điệp co quắp nằm dưới đất, bên chân tụ lại một vũng máu tươi, hắn thanh âm lạnh như băng nói: “Niên thái quý phi đầu óc thật không tỉnh táo, cư nhiên dám làm vấy bẩn bản quận vương, thật sự là tội đáng muôn chết.”

“Không sai!” Bên kia Thái hậu vội nói theo: “Nàng ta bất trung với tiên đế, dâm loạn trong hậu cung, nên loạn côn đánh chết, người đâu, lập tức lôi tiện nhân này...”

“Thái hậu cần gì phải gấp gáp.” bên kia Dận Chân liếc nhìn đệ đệ bên dưới sắc mặt tái nhợt, trên trán lấm tấm lổ mồ hôi lạnh, hắn trầm giọng nói: “Cũng phải tìm ra tên nam nhân kia cả gan dám câu dẫn tiên hoàng ngự phi, làm loạn huyết mạch hoàng gia mới phải, trẫm nói đúng không, Thập Tứ đệ?”

Thập Tứ a ca Dận Trinh đầu cúi gằm, trên mặt không còn khí khái hăng hái của thuở nào, chỉ thấy trong ánh mắt nhìn ca ca ruột của hắn, ngập đầy oán hận không gì sánh được.

Mà ánh mắt như thế, càng làm cho Dận Chân thêm phẫn nộ, nỗi hận thiếu chút nữa bị mất mạng gộp chung với oán hận chất chứa từ ngày xưa đồng loạt xông lên tận não, chỉ nghe hắn gằn từng từ từng chữ, niết qua kẽ răng, nói: “Trẫm hôm nay sẽ cho ngươi chết được minh bạch.”

Ngay lúc này, lại có một người bị dẫn vào, nhưng lại là một nha hoàn xinh xắn mặc phấn y, nàng phịch một tiếng quỳ rạp xuống đất, không ngừng dập đầu, khóc nói: “Hoàng thượng tha mạng, Hoàng thượng tha mạng a!”

Nhác thấy nha hoàn này, Thập Tứ a ca biến sắc.

“Ngươi là người phương nào?” Dận Chân mặt không đổi hỏi.

“Nô, nô tỳ, tên là Tử Uyên, là thiếp thân cung nữ của Niên thái quý phi nương nương.”

“Nga? Nếu là thiếp thân cung nữ, vậy đối với những chuyện của chủ tử ngươi hẳn là biết rất rõ ràng.” Dận Chân chợt trừng mắt: “Còn không mau thành thật kể lại cho trẫm.”

“Dạ, dạ!” Tử Uyên nơm nớp lo sợ trả lời: “Chủ tử ở tại trong một thiên điện của Vĩnh Hòa cung, mỗi lần Tuân Quận vương đến thăm Thái hậu, đều sẽ kn đáo lén gặp riêng chủ tử, việc này không chỉ riêng nô tỳ biết, Tần ma ma bên người Thái hậu nương nương cùng với vài cung nữ hầu hạ gần người cũng đều biết ạ.”

“Việc này đã có bao lâu?”

“Từ hơn nửa năm trước đã có...”

“Thuốc ở trên người Niên thị từ đâu mà có?”

“Là, là Tần ma ma lén đưa cho chủ tử ạ.”

Thái hậu nghe đến đó hai chân đã mềm nhũn, ngã ngồi bệt dưới đất, trên mặt tràn đầy thần sắc không thể tin được: “Làm sao có thể, làm sao có thể, Tần ma ma sao có thể làm ra chuyện như vậy, uổng cho ai gia đã tín nhiệm bà ta như vậy...”

“Hoàng ngạch nương cho bà ta là trung tỳ sao?” Dận Chân cười khẩy một tiếng: “Trẫm nói thật cho ngài biết, lão ma ma kia chẳng qua là một con cờ người khác xếp đặt vào bên cạnh ngài thôi.”

Thái hậu nghe xong sắc mặt trắng bệch một mảnh, hét lên the thé: “Là ai, ai sai sử bà ta? Hoàng đế ngươi nói cho ai gia ai là người giật dây bà ta?”

“Vấn đề này, Hoàng ngạch nương không trực tiếp hỏi Thập Tứ đệ một chút sao, trong lòng hắn hẳn là rõ ràng nhất a!”

Đối mặt với hai mắt đầy chất vấn của mẫu thân, Thập Tứ a ca trông chật vật không chịu nổi, ngay lúc này, được Hứa thái y thi châm tạm thời cầm máu, Niên Tiểu Điệp yếu ớt mở mắt, nàng nhìn Dận Trinh quỳ ở nơi đó, sắc mặt đột nhiên hiện vẻ kích động, chỉ nghe nàng dùng cổ họng khàn khàn, thều thào nói: “Dận Trinh, ngươi lợi dụng ta?”

Như con bọ bị vướng vào mạng nhện, có giãy dụa thế nào cũng chẳng ăn thua, Thập Tứ a ca ngược lại trở nên thản nhiên, chỉ nghe hắn trào phúng nói: “Không phải ngươi vẫn luôn muốn trở thành nữ nhân của Tứ ca sao, ta cho ngươi cơ hội này, ngươi nên cảm kích ta mới phải a.”

“Dận Trinh, ngươi, không phải ngươi yêu ta sao?” Niên Tiểu Điệp mở to đôi mắt đẹp, tràn đầy không thể tin hỏi, trong lòng nàng, Thập Tứ a ca sớm đã bị mình làm cho mê muội đầu óc rồi, hắn là bề tôi quy thuận dưới váy mình, nên ngoan ngoãn phục tùng mình mới đúng a.

Dận Trinh nghe vậy lại bật cười lớn, trong ánh mắt nhìn Niên Tiểu Điệp toát ra vẻ oán hận: “Tiện nhân như ngươi mà cũng có mặt mũi nói yêu, ta từng thích ngươi như vậy, nhưng còn ngươi, từ đầu đến cuối trong lòng cũng chỉ có người đàn ông này, không sai, là ta sai Tần ma ma đưa Miên miên cho ngươi, Trùng Dương yến ở Viên Minh viên thật là một cơ hội tốt, xem đi, ngươi quả nhiên không nhịn được mà sử dụng, hừ, chỉ tiếc, loại nữ nhân ai cũng có thể làm chồng như ngươi, cho dù có cởi hết xiêm y, người đàn ông này cũng không muốn liếc mắt nhìn đúng không, ha ha ha ha...”

Niên Tiểu Điệp mặt mày trắng bệch một mảnh, nàng gắt gao ôm bụng mình, thống khổ hướng tới Thập Tứ a ca hô: “Nhưng ta mang thai đứa con của ngươi...”

Dận Trinh lạnh lùng nhìn một đống vết máu dưới thân Niên Tiểu Điệp, âm lãnh nói: “Cho nên ngươi mới khẩn cấp muốn bò lên giường hoàng đế.”

“Tứ ca.” hắn ngẩng đầu nhìn Dận Trinh, lạnh lùng nói: “Việc đã đến nước này, bất quá thắng làm vua thua làm giặc thôi, người tư thông cùng Niên Tiểu Điệp là ta, mua chuộc nô tài ngự thiện phòng, mỗi ngày nhỏ nhựa bạch nha vào trong nước trà ngươi uống cũng là ta, hôm nay ta đã nói hết ra đây, muốn đánh muốn giết, muốn làm gì cũng được, Dận Trinh ta đây tuyệt không chút nhăn mày.”

“Được!” Dận Chân nghe vậy quả nhiên đại nộ, lại từ trong tay áo lấy ra một thanh đoản kiếm, liền muốn đâm về phía Thập Tứ a ca trên đất.

“Đừng ——” hai tiếng thét chói tai đồng thời vang lên.

Thái hậu bổ nhào trước người Thập Tứ a ca, ôm ghì lấy đầu nhi tử.

Điềm Nhi cũng đồng dạng dán tới sát bên người Dận Trinh, gắt gao ôm chặt thắt lưng hắn.

“Hoàng thượng bớt giận, Hoàng thượng bớt giận!!” cảm thụ được nộ ý sôi trào truyền tới từ trên người trượng phu, Điềm Nhi sợ hắn thật sự sẽ tự tay giết Thập Tứ a ca. Cho dù người kia thật sự tội đáng chết vạn lần, cũng không thể để tay hắn bị vấy bẩn.

“Ai dám động đến nhi tử của ai gia.” Thái hậu quát to một tiếng, như con sư tử mẹ bị chọc giận, hung ác gào thét: “Ai dám động đến Trinh Nhi của ta... Ta sẽ giết hắn, ta sẽ giết hắn...”

“Ngạch nương...” Thập Tứ a ca hô to một tiếng, nhào vào trong lòng Thái hậu, khóc rống nói: “Là nhi tử vô dụng, không thể cho ngài vinh quang nên có, không thể cho ngài được an hưởng tuổi già, không thể để cho ngài được trút oán hận trong lòng, ô ô... nhi tử của ngài không bằng nhi tử có ngạch nương là Đồng Hoàng hậu, Trinh Nhi có lỗi với ngài.”

“Không, không, không, Trinh Nhi của ta là nhi tử tốt nhất thế giới.” Thái hậu khóc đến thượng khí chưa kịp đến hạ khí (không kịp thở): “Ta cho dù có liều cái mạng này, cũng sẽ không để cho bất luận kẻ nào thương tổn con!”

“Dận Chân!” Thái hậu mặt đầy nước mắt quát: “Nếu ngươi không tha cho Trinh Nhi, ngày hôm nay, cứ đưa mẹ con chúng ta cùng nhau đến hoàng tuyền đi.”

Dận Chân bệnh nặng mới khỏi, thân thể vốn suy yếu, nghe được những lời này lại vừa phẫn nộ vừa bi thương đến kinh hoàng.

Mẫu thân ruột thịt không chút nào quan tâm mình suýt bị độc chết, chỉ một lòng một ý che chở tiểu nhi tử, việc này muốn Dận Chân làm sao chịu nổi, lại muốn hắn phải phản ứng như thế nào.

“Thái hậu ngài không nên nói nữa!” Điềm Nhi vừa ôm chặt Dận Chân, vừa mạt mày xanh mét tức giận nói: “Là Thập Tứ a ca hắn muốn giết Hoàng thượng a, Hoàng thượng cũng là nhi tử của ngài mà, tại sao bà không hề có một chút đau lòng chứ?”

“Không, không, không, hắn không phải là con ta, hắn là con trai của Đồng chủ tử...” trên mặt Thái hậu xuất hiện nụ cười kỳ quái, sắc mặt chợt nồng đỏ lên, đột nhiên phun ra một búng máu tươi, choáng váng té xỉu.

“Ngạch nương...” Thập Tứ a ca kinh hô một tiếng, ngay cả Dận Chân cũng biến sắc.

Tất cả mọi chuyện sau đó, gần như đều trải qua trong một phen rối ren hỗn độn, Thập Tứ a ca bị Dận Chân hạ chỉ, tức khắc cắt đi hàm Quận vương, giáng xuống làm tôn thất nhàn tản, đồng thời tức khắc bị trục xuất khỏi kinh thành, đến Tuân Hóa canh giữ tẩm lăng của các Tiên hoàng. Còn Niên Tiểu Điệp, đứa bé trong bụng rốt cuộc không giữ được, sau khi sảy thai, cũng không biết bị kích động điều gì, cả người si si ngốc ngốc, thường xuyên thốt ra mấy lời không ai hiểu được. Về phần Thái hậu, từ sau khi phun ra một búng máu kia, cả người tựa hồ như nháy mắt già đi mấy chục tuổi, thân thể hư nhược đến mức không thể bước xuống giường.

Lại qua mấy ngày, Hoàng thượng cùng Hoàng hậu đích thân đưa Thái hậu nương nương bị bệnh hồi kinh, lại ngày đêm túc trực hầu hạ trong Vĩnh Hòa cung, hành động hiếu đạo này, rất được chúng nhân trong triều tán dương.

Nghe mùi thuốc Đông y buồn nôn từ trong chén thuốc trong tay, Điềm Nhi cầm muỗng bạc, từng chút từng chút bón vào miệng Thái hậu, cái khó là hiện tại bà ta lúc tỉnh thì ít lúc mê thì nhiều, nước thuốc căn bản không đút vào được bao nhiêu.

“Tình huống của Thái hậu sao rồi?” Dận Chân đứng sau lưng Điềm Nhi, mặt không biểu tình hỏi. Mấy thái y hầu hạ bên dưới, người nào người nấy ông nhìn tôi tôi nhìn ông, bộ dáng ấp a ấp úng, có lời khó nói, Dận Chân nhất thời đại nộ, quát: “Nói!”

“Khởi bẩm Hoàng thượng.” Hứa thái y run rẩy đi ra trước, lên tiếng nói: “Thái hậu nương nương đã... đã là mặt trời sắp khuất bóng, ngụm máu ngày hôm đó chính là khí huyết tích tụ trong lòng, chúng thần vô dụng, vô pháp y trị cho Thái hậu nương nương.”

Dận Chân nghe vậy, gắt gao nhắm hai mắt lại, hai tay ở nơi không người nhìn thấy, hơi run rẩy.

Ai ngờ Hứa thái y lại nói tiếp: “Còn có, còn có một chuyện muốn khải tấu Hoàng thượng, thần phát hiện Thái hậu nương nương hình như dùng một loại thuốc nào đó trong nhiều năm, thứ này đã kích thích lớn đến huyệt khiếu trong đầu...”

Dận Chân nghe vậy siết chặt nắm tay, nghiến răng nói: “Thuốc kia sẽ gây nên hậu quả gì?”

“Tương tự với ngũ thạch tán, người uống vào, cảm xúc sẽ lên xuống đặc biệt mạnh mẽ, dễ buồn dễ giận, dùng lâu thành nghiện.”

Dận Chân hơi thở phập phồng, sau một lúc lâu, nhắm mắt hỏi: “Thái hậu còn có bao nhiêu thời gian?”

“Tâm mạch đã tổn thương, nhiều nhất... còn có ba ngày.”

Những ngày tiếp theo, Điềm Nhi cực nhọc cả ngày cả đêm dốc lòng chăm sóc Thái hậu, Dận Chân thì vẫn luôn ngồi một góc trong phòng, trầm mặc nhìn Thái hậu hôn mê, cứ lẳng lặng như vậy, không hề nói một lời nào.

Mỗi khi như vậy, Điềm Nhi luôn có thể cảm giác được một nỗi bi thương khôn kể.

Mẫu không giống mẫu, tử không giống tử, huynh không giống huynh, đệ không giống đệ.

Những người như họ dù được sinh ra trong nhà Thiên gia thì có thế nào, kết quả có lẽ còn không bằng chúng bình dân bách tính.

Chương 99: Thái hậu qua đời

Như lời Hứa thái y đã nói, vào một buổi tối ba ngày sau, Thái hậu đã đến thời khắc hấp hối, Dận Chân cùng Điềm Nhi đều canh giữ ở bên người bà, cùng chờ đợi thời khắc cuối cùng kia đến.

Vĩnh Hòa cung, vắng lặng như tờ, không hề có một chút tiếng động, không biết qua bao lâu, Thái hậu mở mắt ra, Dận Chân cùng Điềm Nhi đều biết đây chính là hồi quang phản chiếu.

Cho dù trong lòng đã từng oán hận cỡ nào, vào thời khắc này, Dận Chân vẫn không thể tránh khỏi bi thương nồng đậm.

“Dận Chân...” Thái hậu chật vật quay đầu, hai mắt nhìn trưởng tử.

“Là ta, ngạch nương, là ta...” Dận Chân cũng không rõ ràng, Thái hậu kêu là Dận Chân hay là Dận Trinh, hắn chỉ từng tiếng từng tiếng đáp lời.

Trên gương mặt xám trắng của Thái hậu, hiện ra một nụ cười ôn nhu, trông bà như lâm vào trong hồi ức gì đó, lẩm nhẩm nói: “Dận Chân con ta, con ta... Không! Không! Không phải của ta... là của chủ tử...” Thái hậu đột nhiên kích động, hai mắt bà trợn to, một hàng nước mắt từ trong bờ mi không ngừng trào ra: “Chủ tử, là nô tỳ có lỗi với ngài, nô tỳ đã bò lên giường vạn tuế gia, nô tỳ đã phản bội ngài... Ô ô... Chủ tử, chủ tử, nô tỳ biết ngài mất đi tiểu cách cách, nô tỳ biết ngài cũng không thể sinh dục, ... không sao cả, không sao cả, nô tỳ nguyện ý sinh thay ngài... Dận Chân, Dận Chân nó sẽ là con của ngài, nhưng mà, nhưng mà...” gương mặt Đức phi đột nhiên vặn vẹo một cách quỷ dị: “Nhưng mà nó đã hại chết ngài, nó đã hại chết ngài...”

Dận Chân nghe vậy gương mặt vụt một cái, giảm xuống trắng bệch. Cả người lảo đảo lui về sau mấy bước.

“Không tha thứ... Nô tỳ tuyệt đối sẽ không tha thứ cho nó... Tiểu thư, tiểu thư... Phương Nhi muốn đi tìm ngài, Phương Nhi kiếp sau, kiếp sau sau nữa... đều muốn hầu hạ ngài...” hào quang trong đôi mắt Đức phi ảm đạm tắt dần...

“Cứu mạng, cứu mạng, cứu mạng, có ai không mau cứu tôi với...”

“Dừng tay...”

“Bị mẹ kế ngược đãi sao? Thật đáng thương... về sau liền đến phủ chúng ta đi... từ nay về sau, Phương Nhi chính là tên của ngươi...”

“Tiểu thư, người là người tốt nhất với Phương Nhi trên thế giới này, cả đời Phương Nhi đều muốn hầu hạ ngài...”

“Hài tử ngốc...”

Đức phi nhắm hai mắt lại, bà đã đi rồi.

Điềm Nhi vội vàng đỡ lấy Dận Chân mặt mày tái nhợt, nháy mắt với Hứa thái y.

Hứa thái y nuốt nước bọt, nơm nớp lo sợ đi đến bên giường, sờ mạch Thái hậu, một lát sau, chợt quỳ rạp xuống đất, dùng thanh âm tê tâm liệt phế kêu khóc nói: “Thái hậu nương nương quy thiên rồi!”

Dường như ứng lại những lời này, ngoài cửa điện từng tiếng từng tiếng hô to ‘Thái hậu nương nương quy thiên’ vang vọng toàn bộ Tử Cấm thành, không bao lâu sau, tiếng chuông trỗi lên, vô số người quỳ rạp xuống đất, trong đêm đã được định trước này thể nào cũng là một đêm trắng vang đầy tiếng khóc.

Nửa tháng sau.

Chung Thúy cung.

Chung Thúy cung là cung đứng đầu ở Tây lục cung, kể từ sau khi triều Đại Thanh kiến lập, vẫn luôn là nơi ở của tần phi hậu cung của hoàng đế, mà hiện tại ở lại trong đó chính là Nghi phi của hoàng đế đời trước, nay chính là Nghi thái phi.

Điềm Nhi đứng hình ngay lập tức, nhìn Nghi phi quỳ trên mặt đất, trên mặt là vẻ khó tin, nàng thế nào cũng không ngờ tới, người đứng sau Tần ma ma lại là bà ta.

“Nếu Hoàng thượng đã biết cả rồi, vậy bổn cung cũng không còn gì để nói.” Trên gương mặt đã từng diễm lệ của Nghi thái phi tất cả đều là loang lổ nụ cười lạnh: “Toàn bộ đều tùy ngươi thống khoái!”

Dận Chân ngồi trên ngự tọa cao cao, trên mặt không thấy rõ bi hỉ, chỉ thấy trong hai tròng mắt nhìn Nghi thái phi có nhàn nhạt sát ý.

“Tại sao...” đây là lời Điềm Nhi hỏi.

Nàng thật sự không hiểu, tại sao Nghi thái phi làm như vậy? Bà ta cho dù không để ý đến mình, cũng phải nghĩ đến Ngũ a ca cùng Cửu a ca chứ! Không đúng! Điềm Nhi trợn to hai mắt, chẳng lẽ là...

Đối với điều nghi hoặc của Điềm Nhi, Nghi thái phi cười khẩy hai tiếng, hoàn toàn không có ý trả lời.

Ngược lại Dận Chân vào lúc này mở miệng nói: “Ngươi cho là Lão Thập Tứ không nói ra, trẫm liền hoàn toàn không biết sao? ... Đứng sau lưng hắn, bày mưu tính kế cho hắn, nói cho hắn biết cách dùng Miên miên là ai?” Nhắc tới người nọ, sắc mặt của Dận Chân không thể khống chế mà vặn vẹo một chút: “Dận Tự!!”

Giờ khắc này, trong đầu Điềm Nhi xông lên cảm giác bừng tỉnh đại ngộ.

Từ việc ngôi vị hoàng đế của Dận Chân càng vững chắc và đối với đám người Bát a ca chèn ép không chút lưu tình, bức Dận Tự không thể không ‘chó cùng rứt giậu’, ra bước hiểm chiêu này, nếu thành sẽ là thay triều hoán đại (thay vua), ở trong mắt hắn bất kể là ai ngồi trên cái ghế long ỷ kia đều tốt hơn Dận Chân. Nếu là bại, lấy tính khí của Thập Tứ a ca nhất định sẽ không khai hắn ra, hắn không bị người khác bắt được nhược điểm, càng an toàn hơn nhiều. Cho nên trước đó hắn gợi ý Dận Trinh lợi dụng Niên Tiểu Điệp, rồi sau đó lại thông qua quan hệ với Cửu a ca, thuyết phục Nghi thái phi vận dụng quân cờ đã ẩn giấu bên người Thái hậu nhiều năm...

Điềm Nhi hít một hơi lạnh, nghĩ, kế hoạch này tuy có trăm ngàn chỗ hở, nhưng thắng ở chỗ là đánh bất ngờ.

Nếu không phải bữa tiệc Trùng Dương yến hôm đó, Tiểu Hỉ Tử báo lại, nói Tề phi hành tung khác thường, nàng cũng sẽ không vội vội vàng vàng chạy đến hậu điện, từ đó bắt gặp trường hợp kia, giảm bớt hàm lượng độc tố Dận Chân hút vào.

Nghe hắn nhắc tới hai chữ “Dận Tự”, sắc mặt Nghi thái phi trắng bệch một mảnh, không còn vẻ kiên cường như vừa rồi, mềm oặt ngã ngồi trên đất. Dận Chân không muốn tiếp tục nhìn nữ nhân này nữa, nhấc chân lên liền bước ra ngoài.

“Trẫm sẽ chiếu cố Ngũ đệ cùng Cửu đệ thật tốt...” ngừng lại trước cửa, thanh âm của Dận Chân rét lạnh như băng hàn vang lên: “Nghi thái phi thân nhiễm trọng tật, vẫn nên tĩnh dưỡng cho tốt đi.”

Điềm Nhi nhìn Nghi Thái phi thất hồn lạc phách một lần cuối cùng, đoạn nhấc chân đuổi theo.

Cứ thế, ba ngày qua đi, ngự phi của Khang Hy đế, Nghi thái phi nương nương qua đời vì bạo bệnh tại Chung Thúy cung, trong chuyện này còn có một người bị liên lụy, chính là Tề phi Lý thị, ngày hôm đó, nàng ta vốn có nuôi lòng câu dẫn hoàng đế, trong người cũng giấu thứ ám muội, nhưng bởi vì sợ hãi vào phút chót, thêm vào đó là bị Dận Chân không chút lưu tình quát tháo, vì thế hoảng hồn, mới vội vàng mà chạy. Bây giờ cũng khó thoát khỏi trừng phạt, bị tước đi phi vị, biếm vào lãnh cung. Mà cơn phẫn nộ lôi đình của Dận Chân, cũng chỉ vừa mới bắt đầu...

Ung Chính năm thứ ba, ngày 28/7, Dận Đường bị cách tước hiệu bối tử.

Ung Chính năm thứ ba, ngày 5/11, Tông Nhân Phủ dâng tấu nghị, chấp thuận khai trừ Dận Tự khỏi tước Vương, triệt xuất tá lĩnh. (tên một chức vụ thuộc Chính tứ phẩm)

Ung Chính năm thứ ba, ngày 21/12, lệnh cho mỗi Kỳ phái một số lượng binh mã canh giữ phòng thủ chung quanh phủ Dận Tự, lại lệnh cho tam Kỳ nội thị vệ mỗi ngày phái ra bốn người, đi theo Dận Tự xuất nhập hành tẩu, trên danh nghĩa là tùy theo, nhưng thật ra là giám thị.

Ung Chính năm thứ tư, ngày mồng bốn tháng giêng, Dận Đường bị nghị tội vì dùng mật ngữ liên lạc với Tử Thông.

Ung Chính năm thứ tư, ngày mồng năm tháng giêng, Dận Tự, Dận Đường cùng Tô Nỗ, Ngô Nhĩ Chiêm bị cách đi Hoàng đái tử (con cháu vua chúa), xoá tên trong Tông Nhân Phủ.

Ung Chính năm thứ tư, ngày 28 tháng giêng, cách đi “đích phúc tấn” của vợ Dận Tự, hưu về nhà mẹ.

Ung Chính năm thứ tư, ngày mùng 7/2, giam cầm Dận Tự, nhốt lại trong Tông Nhân Phủ, vây trúc tường cao, cho lưu lại hai thái giám bên người.

Ung Chính năm thứ tư, ngày mồng 4/3, lệnh cho Dận Tự, Dận Đường cải danh, chỉ dụ viết: Các ngươi nhân tiện hành văn sở tông, đem tên của Dận Đường cùng tên con cháu cho y tự đặt; tên của Dận Tự cùng con hắn do tự hắn đặt; Dận Tự bị cải danh thành “A kỳ na” (tiếng hán là cẩu), cải danh con trai hắn Hoằng Trú là “Bồ Tát Bảo” ; ngày 14/5, đem Dận Đường đổi tên là “Tắc Tư Hắc”. (tiếng hán là heo)

Ung Chính năm thứ tư, ngày 17/5, Ung Chính triệu kiến chư vương đại thần, dùng trường thiên chỉ dụ (chỉ dụ dài cả ngàn từ), liệt kê tội trạng của đám người Dận Tự, Dận Đường, Dận Trinh.

Ung Chính năm thứ tư, ngày mùng 1/6, Ung Chính đem tội trạng của đám Dận Tự, Dận Đường, Dận Trinh bố cáo cả nước, tấu nghị tội trạng của Dận Tự bốn mươi khoản, nghị tội trạng Dận Đường hai mươi tám khoản, nghị tội trạng của Dận Trinh mười bốn khoản.

Ngày 27/8 cùng năm, Dận Đường vì đi tả chết tại Bảo Định. Sau đó không lâu, ngày mùng 8/9, Dận Tự cũng vì bệnh nôn mửa mà chết tại nơi bị giam cầm.

***


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41
Phan_42
Phan_43
Phan_44
Phan_45
Phan_47
Phan_48
Phan_49 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .